Suy cho cùng cũng là cái sự bất an sâu thẳm từ mỗi người mà ra cả thôi. Khi tình yêu thương xuất phát từ một nỗi bất an vô hình sâu thẳm hun hút, nó sẽ biến thành một thứ âm khí tù túng bao trùm cả một không gian sống trong gia đình, rồi hằng ngày âm ỉ âm ỉ giống như loài cây dó bầu tạo ra một loại trầm, giống như những vết thương, rồi trở thành sẹo không thể chữa khỏi. Những tổn thương tinh thần, dù ở trong gia đình hay ngoài xã hội, rồi một lúc nào đó, chuyển hóa hết thành sự tha hóa giả dối, bốc lên nghi ngút, thối hoắc đến ngột ngạt, làm cho tất cả như có cảm giác muốn tắt thở.
Khi đó, họ mới ngẫm nghĩ, rồi tìm cách quay lại với cái gốc nhân tính đầu đó còn sót lại trong họ, rồi sau đó cảm giác yêu thương một lần nữa lại chợt xuất hiện, lần này được chuyển hóa ở một ý nghĩa sâu kín hơn. Hóa ra, họ vẫn cần ai đó ở trong đời, họ vẫn cần một cộng đồng nào đó để họ cảm thấy an toàn hơn, vui sướng hơn. Loài người đáng thương là thế, đáng giận là thế và cũng đáng khinh cũng là thế!"